"Gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân,
Tạ lòng dễ xứng, báo ân gọi là."
TỪ KHÓA
Đền ơn đáp nghĩa, Sang trọng, Tự cung tự cấp, Thành công tột bậc.
Có/Không: Có, bạn cứ theo lẽ phải mà làm.
Công việc: Đã có vấn đề đang xảy đến. Bạn có nhiều người muốn đề nghị cho lời khuyên.. Tuy vậy, phương án tối ưu vẫn là sử dụng đầu óc của mình để đề ra giải pháp. Sau đó có thể tham vấn từ người khác sau.
Tình cảm: Bạn đang kỳ vọng quá cao vào đối tác hoặc vào chính mình. Nếu mãi tìm một con người lý tưởng, tôi e bạn sẽ thất vọng. Người ta có thể hoàn thiện bản thân dần dần. Chỉ cần họ có ý sửa mình.
BỐI CẢNH
Rồi ngày huy hoàng của Kiều cũng đến. Từ công đón Kiều về, cho quân mời hết những người từng có ân oán với nàng đến, tạo cơ hội cho mọi sự báo phục chỉnh tề. Bấy giờ, những ai từng hứa gì với Kiều đều phải thi hành. Như Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh, bọn họ đều có kết cục bi thảm, âu cũng là do chỉ tay lên trời hứa mà ra. Âu cũng là nhân quả.
Riêng trường hợp Thúc Sinh, cách Kiều xử lý mới thật đáng sợ. Đầu tiên, cô biết rõ người chủ mưu bắt mình về là Hoạn Bà, song chỉ xử tội Ưng, Khuyển. Đó là ý dọa nạt. Sau đó, với Thúc Sinh, Kiều báo ân bằng "gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân", coi như tiền bạc sòng phẳng. Thúc Sinh là người duy nhất gọi là không hoàn thành lời hứa với Kiều, nhưng đối với nàng, ân tình mà Thúc Sinh trao cho vẫn nặng hơn cả sự thất hứa kia.
"Nàng rằng: Nghĩa trọng nghìn non,
Lâm Tri người cũ, chàng còn nhớ không?
Sâm Thương chẳng vẹn chữ tòng,
Tại ai, há dám phụ lòng cố nhân?
Gấm trăm cuốn bạc nghìn cân,
Tạ lòng dễ xứng, báo ân gọi là!" C2332
Đến đây, Thúc vừa mừng vừa sợ. Mừng vì người xưa có ngày nở mặt, sợ vì người kế tiếp sẽ bị đem ra xử chính là Hoạn Thư. Ân thì đã trả đủ, tiền cũng đã trả xong.
"Thúc Sinh trông mặt bấy giờ,
Mồ hôi chàng đã như mưa ướt đầm.
Lòng riêng mừng sợ khôn cầm,
Sợ thay mà lại mừng thầm cho ai." C2340
Giữa Kiều và Hoạn còn gì nữa nếu không phải là thù hận? Hoạn Thư nhìn thấy cảnh đó cũng mặt mày lấm lét, không còn giọt máu. May mà cô ta thông minh, nhớ lại khi cho ra các chép kinh, cho người hầu hạ, hay khi thấy người trốn đi mà không truy đuổi. Nhờ những sự kiện đó mà tiểu thư mới bảo toàn tính mạng.
"Khen cho: Thật đã nên rằng,
Khôn ngoan đến mực nói năng phải lời,
Tha ra thì cũng may đời,
Làm ra thì cũng ra người nhỏ nhen.
Đã lòng tri quá thì nên,
Truyền quân lệnh xuống trường tiền tha ngay." C2378
Sâu xa hơn, Kiều cũng đâu có ý làm hại Hoạn Thư? Những gì tiểu thư nói, Kiều biết hết. Cô chỉ có ý muốn ra uy cho quân Từ công. Bắt được con gái ruột, con rể và cả tay sai của nhà quan Lại bộ Thượng thư, rồi làm cho họ một phen xanh mặt mà vẫn hợp lý hợp tình.
Đó cũng là điểm tô uy linh, quyền lực cho Từ công. Thật xứng đáng là Đệ nhất phu nhân của Từ Hải.
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa