"Cũng là oan nghiệt chi đây,
Sa cơ mới đến thế này chẳng dưng."
TỪ KHÓA
Mất điểm tựa, Sa cơ, Cô lập, Bất an, Lo lắng.
Thời điểm khó khăn, mất điểm tựa, sức khỏe suy yếu, không nhận được sự hỗ trợ cần thiết,v.v..
Có/Không: Không, vì các nguồn lực đang yếu đi, tài sản lại không dồi dào như trước, phải liệu cơm gắp mắm.
Công việc: Dự án của bạn không nhận được tài trợ kịp lúc. Có thúc ép cũng không có tiến triển gì thực tế. Hãy xoay sở theo những gì đang có trong tay và tìm ra tiền để duy trì hoạt động.
Tình cảm: Có chán nản, buồn rầu. Dường như hai bạn lâu rồi không gặp mặt, không hẹn hò, không có cuộc nói chuyện sâu nào.
BỐI CẢNH
Xuất phát từ nguyên do Thúc Sinh nghĩ chưa thông, không có thái độ rõ ràng, Hoạn Thư đã nhầm tưởng rằng chồng có ý lừa gạt mình. Cô còn đồ rằng ý này là của nhân tình mới của chồng. Vì vậy nên Kiều bị bắt cóc về nhà Hoạn Bà, đánh cho mấy trận tơi bời.
"Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai,
Cửa nhà đâu mất lâu đài nào đây?" C1716
Phần Kiều, điều này xảy ra quá bất ngờ, cô đã hiểu gì đâu. Cô đã hết lời khuyên nhủ Thúc Sinh rồi mà. Nhưng giờ, thì đành cắn răng chịu đựng thôi.
"Trúc côn ra sức đập vào,
Thịt nào chẳng nát gan nào chẳng kinh.
Xót thay đào lý một cành,
Một phen mưa gió tan tành một phen.
Hoa nô truyền dạy đổi tên,
Buồng the dạy ép vào phiên thị tì." C1744
Mụ quản gia thấy thế mới thương, đứng ra lo liệu thuốc thang cho Kiều. Là người ở trong nhà Hoạn đã lâu, bà đau lòng khi thấy người con gái đẹp kia bị đánh, nhưng bà cũng thừa già dặn để nhận ra rằng những trận đòn như thế không những chẳng đe dọa được ai mà còn nuôi thêm hận thù.
"Quản gia có một mụ nào,
Thấy người thấy nết ra vào mà thương.
Khi chè chén khi thuốc thang,
Đem lời phương tiện mở đường hiếu sinh." C1750
Bà thương Kiều, nhưng cũng lo cho chủ. Thực lòng, bà muốn tạo ra tình huống mọi người đều vui. Dĩ hòa vi quý. Phần nhà Hoạn, bà quá hiểu họ chỉ tức giận mà đánh vài trận đòn thế chứ không có ý hại người. Do đó, bà mới lựa lời mà nói với Kiều, khuyên cô nên ẩn nhẫn, đừng tính phương “trả đòn” để tránh tai vạ. Bởi nếu Kiều tiếp tục có ý lén lút với Thúc Sinh trong nhà Hoạn Thư, thì gia đình Hoạn Thư sẽ tan nát, mà Kiều cũng không yên thân.
"Dạy rằng: May rủi đã đành,
Liểu bồ mình giữ lấy mình cho hay.
Cũng là oan nghiệp chi đây,
Sa cơ mới đến thế này chẳng dưng.
Ở đây tai vách mạch rừng,
Thấy ai người cũ cũng đừng nhìn chi.
Kẻo khi sấm sét bất kỳ,
Con ong cái kiến kêu gì được oan?" C1758
Mụ Quản Gia cũng là người ở đã lớn tuổi, tính ra cũng là một người nghèo, một người sức khỏe đã không còn tốt. Bà cũng là người sa cơ đi trước, nên phần nào đó, Bà đồng cảm và thương nàng Kiều khi thấy nàng sa cơ thất thế, không còn điểm tựa.
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa