"Nhớ khi lỡ bước sẩy vời,
Non vàng chưa dễ đền bồi tấm thương."
TỪ KHÓA
Sung túc, Bền lâu, Thời vận, Tận hưởng thành công vật chất.
Có/Không: Có, nhưng đừng chỉ chú trọng đến những vấn đề ngắn hạn, hãy lưu tâm đến di sản của 5,10 năm sau.
Công việc: Được cấp trên ủng hộ đề án, nhận được tài trợ, cứ tin dùng phương pháp truyền thông, sử dụng những mô hình quen thuộc thì sẽ thành công. Tuy vậy, hãy cẩn thận với sự bảo thủ.
Tình cảm: Không có sóng gió gì đáng kể. Cảm tưởng như hai người đều rất biết mình đang ở giai đoạn nào của cuộc tình và sẽ gặp những rủi ro gì
BỐI CẢNH
Kiều báo ân cho Sư Giác Duyên và Mụ Quản Gia. Và với 2 người này, Kiều dành sự trân trọng hết mức. Vậy mới thấy, sự báo ân của Kiều không nằm ở tiền bạc, gấm vóc, mà còn là tình cảm chân thành:
"Mụ già, sư trưởng thứ hai,
Thoắt đưa đến trước vội mời lên trên:
Dắt tay mở mặt cho nhìn:
Hoa Nô kia với Trạc Tuyền cũng tôi .
Nhớ khi lỡ bước xẩy vời,
Non vàng chưa dễ đền bồi tấm thương.
Nghìn vàng gọi chút lễ thường,
Mà lòng phiếu mẫu mấy vàng cho cân?" C2348
Với bà quản gia hiền hòa, số tiền ấy có lẽ là một số tiền để hưởng phúc về già, không phải làm công cho người khác nữa. Chỉ là Kiều không ngờ, số tiền mình trao cho sư trưởng, lại được sư trưởng dùng để cứu chính mình về sau. Có lẽ từ chỗ sâu thẳm nhất, Kiều chỉ nghĩ số tiền ấy sẽ được giúp đỡ một hoàn cảnh neo đơn, túng thiếu nào đó mà thôi.
Bản chất đồng tiền là thế. Nó lưu chuyển. Cũng như quyền lực hay tình ái. Lợi hại thế nào là ở chỗ người sử dụng.
Bối cảnh này dạy cho chúng ta hiểu: đích đến cuối cùng của vật chất, đồng tiền chính là sự chia sẻ, chăm lo, hỗ trợ cho gia đình mình, những người mình yêu quý, những người đã từng giúp đỡ mình, những người xứng đáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét